I. ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc đoạn trích:
“- Thưa bà, bây giờ mấy giờ rồi?
- Mười một giờ kém năm.
- Con kéo hết giờ này, xin bà cho tiền để con đi đón khách ở ga về.
- Anh có bằng lòng kéo tôi giờ nữa không?
- Thưa bà, con đón khách ở ga hay ở nhà chớp bóng thì một cuốc cũng được hai hào chỉ.
- Anh đã chắc có khách chưa? Hay là mật ít ruồi nhiều, rồi dắt xe về không. Anh lại cố kéo tôi giờ nữa, đi thủng thỉnh thế này mà được tiền, chả hơn chạy mửa mật ra ư?
Anh xe nghe bùi tai, lại bằng lòng kéo. Hàng phố càng thấy thưa người đi. Các cửa đóng kín mít. Đi một lúc, qua Ngõ Trạm, vòng sang Hàng Điếu, rồi rẽ sang Hàng Bồ. Lúc ấy, bốn bên im lặng như tờ, chỉ thấy tiếng lách tách bà khách cắn hạt dưa thôi, thì bỗng một tràng pháo nổ, đì đẹt báo giao thừa.
- Mấy giờ rồi, thưa bà?
- Phải gió nhà nào bây giờ đã đốt pháo giao thừa! Mới có mười hai giờ kém mười lăm.
Anh xe mới nghĩ: “Mười lăm phút nữa, mình sẽ có sáu hào. Sáu hào với hai hào là tám. Thế nào ta cũng nài thêm bà ấy mở hàng cho một hào nữa là chín. Chín hào! Mở hàng ngay vào lúc năm mới vừa đến. Thật là may! Mới năm mới đã phát tài! Thôi, sang năm tất là làm ăn bằng mười bằng trăm năm nay”.
Rồi anh nghĩ đến vợ con anh, mà phấn chấn trong lòng, như có cái sức gì nó xúi giục anh quên khổ để vui lòng làm việc vậy.
“Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, xong rồi, ta đánh bát phở tái, rồi mua cho con cái bánh ga tô cho nó mừng. Vợ ta nghe thấy trong túi ta có tiền, thì chắc hớn hở, thấy ta làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi cả nhà, tất là thương ta lắm. Nhưng ta sẽ làm ra dáng không mệt nhọc, để vợ chồng con cái ăn tết với nhau cho hể hả”.
Anh vừa nghĩ thế, vừa kéo về phía nhà thương Phủ Doãn. Tới chỗ khi nãy, anh dừng xe lại, nói:
- Bây giờ có lẽ mười hai giờ, xin bà cho cháu tiền.
Bà khách có ý luống cuống, nói:
- Chết! Anh hỏi tiền tôi bây giờ à? Anh chịu khó kéo tôi một giờ nữa đi.
- Thôi khuya rồi, cháu phải về nhà.
- Này, chả giấu gì anh, tôi cũng đi kiếm khách từ tối đến giờ. Có anh biết đấy. Có gặp ai hỏi han gì đâu. Tôi định nếu có khách thì hỏi vay tiền trước để giả anh. Nhưng chẳng may gặp phải cái tối xúi quẩy thế này, thì tôi biết làm thế nào?
- Thế cô đi xe tôi từ chín giờ, cô không giả tiền tôi à?
- Bây giờ thì tôi biết làm thế nào?
- Tôi kéo cô lên Cẩm.
- Lên Cẩm thì tôi cũng đành lên với anh, chứ tôi biết làm thế nào!
- Thế mà cũng vác mặt mặc cả xe giờ, lại còn vay tiền người ta mà mua thuốc lá với hạt dưa!
- Nhà tôi ở ngay đầu ngõ Hàng Bún, khi nào anh đi qua, thì tôi giả tiền anh chứ gì!
- Chứ gì! Một trăm ngõ Hàng Bún, ai biết ngõ nào mà tìm!
- Tôi không có tiền đâu, chả tin anh khám mà xem.
- Tôi không khám, cô giả tiền tôi cho tôi về!
- Đây, hay là phu la, áo, đồng hồ đây, anh muốn lấy thứ gì thì lấy.
- Tôi lấy để làm ma mẹ tôi à?
- Thôi này, đừng cáu làm gì. Tôi bảo, cảnh tôi cũng như cảnh anh, cũng đi kiếm khách cả. Nhỡ phải một tối thế này, thì chịu vậy, chứ biết làm thế nào?
- Thế sao cô không bảo thực tôi từ trước, để tôi kéo cô qua các nhà săm để hỏi, cô còn sĩ diện mãi.
- Nào ai biết cơ sự nó ra thế này. Thôi, này, tôi nói thế này thì anh nghe. Nếu bây giờ anh bỏ tôi ở đây, thì tôi không có tiền giả anh, sự ấy đã đành rồi, nhưng mà anh thiệt. Vậy anh cố kéo tôi nữa, may tôi có khách thì tôi có tiền, mà anh cũng không phải phàn nàn nữa.
- Tôi thật là nợ nần gì cô kiếp trước hay sao, mà nay tôi khổ với cô như thế này. Đầu năm mà đã rấp! Rắc rối!
- Anh đừng nói thế, ai muốn thế này làm gì!
Bất đắc dĩ, con ngựa người lại phải kéo con người ngựa vậy.
Nhưng lần này thì thật là không buồn bước lên nữa. Chán quá!
Rõ số đâu mà số ăn mày thế này!
Anh xe vừa đi, vừa thở dài. Khách cũng vừa đi, vừa thở dài. Càng đi, càng thấy phố vắng tanh, vắng ngắt. Thỉnh thoảng mới gặp một người tùm hum cái áo ba đờ xuy, mà đi có ý vội vàng.
Buồn thay! Đàn muỗi vo vo bay, đùa nhau xung quanh ngọn đèn. Lá cây sột soạt rụng, đuổi nhau ở trên đường nhựa.
Anh xe dắt xe đi diễu qua các cửa nhà săm để xin việc cho cô ả. Nhưng lúc ấy đã hai giờ sáng rồi, cho nên ế! May sao, đến đầu phố Hàng Gai, thì gặp một người ăn mặc ra dáng ăn chơi, đang tất cả cúi đầu đi. Cô ả dử mồi, đánh liều gọi lại, vờ vĩnh hỏi thăm đường. Nhưng khốn nạn, anh chàng này lắc đầu, và cứ rảo cẳng bước đều:
- Tôi không biết, cô hỏi thăm anh xe này cũng được. Tôi còn vội đi mời đốc tờ cho vợ tôi ốm đây!
Hai cái thở dài thất vọng theo đuôi nhau, rồi không ai nói thêm một lời nào. Anh xe lại từ từ tiến bước.”
“- Thưa bà, bây giờ mấy giờ rồi?
- Mười một giờ kém năm.
- Con kéo hết giờ này, xin bà cho tiền để con đi đón khách ở ga về.
- Anh có bằng lòng kéo tôi giờ nữa không?
- Thưa bà, con đón khách ở ga hay ở nhà chớp bóng thì một cuốc cũng được hai hào chỉ.
- Anh đã chắc có khách chưa? Hay là mật ít ruồi nhiều, rồi dắt xe về không. Anh lại cố kéo tôi giờ nữa, đi thủng thỉnh thế này mà được tiền, chả hơn chạy mửa mật ra ư?
Anh xe nghe bùi tai, lại bằng lòng kéo. Hàng phố càng thấy thưa người đi. Các cửa đóng kín mít. Đi một lúc, qua Ngõ Trạm, vòng sang Hàng Điếu, rồi rẽ sang Hàng Bồ. Lúc ấy, bốn bên im lặng như tờ, chỉ thấy tiếng lách tách bà khách cắn hạt dưa thôi, thì bỗng một tràng pháo nổ, đì đẹt báo giao thừa.
- Mấy giờ rồi, thưa bà?
- Phải gió nhà nào bây giờ đã đốt pháo giao thừa! Mới có mười hai giờ kém mười lăm.
Anh xe mới nghĩ: “Mười lăm phút nữa, mình sẽ có sáu hào. Sáu hào với hai hào là tám. Thế nào ta cũng nài thêm bà ấy mở hàng cho một hào nữa là chín. Chín hào! Mở hàng ngay vào lúc năm mới vừa đến. Thật là may! Mới năm mới đã phát tài! Thôi, sang năm tất là làm ăn bằng mười bằng trăm năm nay”.
Rồi anh nghĩ đến vợ con anh, mà phấn chấn trong lòng, như có cái sức gì nó xúi giục anh quên khổ để vui lòng làm việc vậy.
“Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, xong rồi, ta đánh bát phở tái, rồi mua cho con cái bánh ga tô cho nó mừng. Vợ ta nghe thấy trong túi ta có tiền, thì chắc hớn hở, thấy ta làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi cả nhà, tất là thương ta lắm. Nhưng ta sẽ làm ra dáng không mệt nhọc, để vợ chồng con cái ăn tết với nhau cho hể hả”.
Anh vừa nghĩ thế, vừa kéo về phía nhà thương Phủ Doãn. Tới chỗ khi nãy, anh dừng xe lại, nói:
- Bây giờ có lẽ mười hai giờ, xin bà cho cháu tiền.
Bà khách có ý luống cuống, nói:
- Chết! Anh hỏi tiền tôi bây giờ à? Anh chịu khó kéo tôi một giờ nữa đi.
- Thôi khuya rồi, cháu phải về nhà.
- Này, chả giấu gì anh, tôi cũng đi kiếm khách từ tối đến giờ. Có anh biết đấy. Có gặp ai hỏi han gì đâu. Tôi định nếu có khách thì hỏi vay tiền trước để giả anh. Nhưng chẳng may gặp phải cái tối xúi quẩy thế này, thì tôi biết làm thế nào?
- Thế cô đi xe tôi từ chín giờ, cô không giả tiền tôi à?
- Bây giờ thì tôi biết làm thế nào?
- Tôi kéo cô lên Cẩm.
- Lên Cẩm thì tôi cũng đành lên với anh, chứ tôi biết làm thế nào!
- Thế mà cũng vác mặt mặc cả xe giờ, lại còn vay tiền người ta mà mua thuốc lá với hạt dưa!
- Nhà tôi ở ngay đầu ngõ Hàng Bún, khi nào anh đi qua, thì tôi giả tiền anh chứ gì!
- Chứ gì! Một trăm ngõ Hàng Bún, ai biết ngõ nào mà tìm!
- Tôi không có tiền đâu, chả tin anh khám mà xem.
- Tôi không khám, cô giả tiền tôi cho tôi về!
- Đây, hay là phu la, áo, đồng hồ đây, anh muốn lấy thứ gì thì lấy.
- Tôi lấy để làm ma mẹ tôi à?
- Thôi này, đừng cáu làm gì. Tôi bảo, cảnh tôi cũng như cảnh anh, cũng đi kiếm khách cả. Nhỡ phải một tối thế này, thì chịu vậy, chứ biết làm thế nào?
- Thế sao cô không bảo thực tôi từ trước, để tôi kéo cô qua các nhà săm để hỏi, cô còn sĩ diện mãi.
- Nào ai biết cơ sự nó ra thế này. Thôi, này, tôi nói thế này thì anh nghe. Nếu bây giờ anh bỏ tôi ở đây, thì tôi không có tiền giả anh, sự ấy đã đành rồi, nhưng mà anh thiệt. Vậy anh cố kéo tôi nữa, may tôi có khách thì tôi có tiền, mà anh cũng không phải phàn nàn nữa.
- Tôi thật là nợ nần gì cô kiếp trước hay sao, mà nay tôi khổ với cô như thế này. Đầu năm mà đã rấp! Rắc rối!
- Anh đừng nói thế, ai muốn thế này làm gì!
Bất đắc dĩ, con ngựa người lại phải kéo con người ngựa vậy.
Nhưng lần này thì thật là không buồn bước lên nữa. Chán quá!
Rõ số đâu mà số ăn mày thế này!
Anh xe vừa đi, vừa thở dài. Khách cũng vừa đi, vừa thở dài. Càng đi, càng thấy phố vắng tanh, vắng ngắt. Thỉnh thoảng mới gặp một người tùm hum cái áo ba đờ xuy, mà đi có ý vội vàng.
Buồn thay! Đàn muỗi vo vo bay, đùa nhau xung quanh ngọn đèn. Lá cây sột soạt rụng, đuổi nhau ở trên đường nhựa.
Anh xe dắt xe đi diễu qua các cửa nhà săm để xin việc cho cô ả. Nhưng lúc ấy đã hai giờ sáng rồi, cho nên ế! May sao, đến đầu phố Hàng Gai, thì gặp một người ăn mặc ra dáng ăn chơi, đang tất cả cúi đầu đi. Cô ả dử mồi, đánh liều gọi lại, vờ vĩnh hỏi thăm đường. Nhưng khốn nạn, anh chàng này lắc đầu, và cứ rảo cẳng bước đều:
- Tôi không biết, cô hỏi thăm anh xe này cũng được. Tôi còn vội đi mời đốc tờ cho vợ tôi ốm đây!
Hai cái thở dài thất vọng theo đuôi nhau, rồi không ai nói thêm một lời nào. Anh xe lại từ từ tiến bước.”
(Trích Ngựa người và người ngựa - Nguyễn Công Hoan, theo vnu.edu.vn)
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1 [706613]: Xác định bối cảnh và các nhân vật trong đoạn trích.
- Bối cảnh: Đêm cuối cùng của năm, thời khắc sắp giao thừa.
- Các nhân vật trong đoạn trích: người phu kéo xe, người khách (thực chất là một cô gái điếm).
- Các nhân vật trong đoạn trích: người phu kéo xe, người khách (thực chất là một cô gái điếm).
Câu 2 [706614]: Các nhân vật trong đoạn trích chủ yếu được tác giả khắc hoạ thông qua phương diện nào?
Các nhân vật trong đoạn trích chủ yếu được tác giả khắc hoạ thông qua phương diện lời nói.
Câu 3 [706615]: “Sáng mai, kéo chuyến khách qua ga, xong rồi, ta đánh bát phở tái, rồi mua cho con cái bánh ga tô cho nó mừng. Vợ ta nghe thấy trong túi ta có tiền, thì chắc hớn hở, thấy ta làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi cả nhà, tất là thương ta lắm. Nhưng ta sẽ làm ra dáng không mệt nhọc, để vợ chồng con cái ăn tết với nhau cho hể hả”.
Ý nghĩ trên khắc hoạ đặc điểm nào trong hình tượng nhân vật người kéo xe?
Ý nghĩ trên khắc hoạ đặc điểm nào trong hình tượng nhân vật người kéo xe?
Ý nghĩ trên khắc hoạ hình tượng một người chồng, một người cha rất yêu thương vợ con, có trách nhiệm với gia đình, hết lòng vì gia đình.
Câu 4 [706616]: Anh xe vừa đi, vừa thở dài. Khách cũng vừa đi, vừa thở dài.
Chi tiết miêu tả tâm trạng nào của các nhân vật?
Chi tiết miêu tả tâm trạng nào của các nhân vật?
Chi tiết miêu tả tâm trạng ngao ngán, chán chường của các nhân vật (anh phu xe và khách).
Câu 5 [706617]: Cảm nhận của anh/ chị về giá trị hiện thực của đoạn trích trên (trình bày khoảng 5 - 7 dòng).
- Hiện thực được phản ánh trong đoạn trích: tình cảnh éo le của cặp người ngựa - ngựa người (anh phu xe và cô gái điếm), họ sẵn sàng bán sức lao động của mình, thậm chí bán mình để kiếm tiền ấy vậy mà không thể.
- Hiện thực được phản ánh trong đoạn trích:
+ Phản chiếu cuộc đời khốn khổ của những người lao động dưới đáy xã hội.
+ Phản ánh nhãn quan sắc bén của nhà văn.
+ Hiện thực ấy, một cách gián tiếp chính là tiếng nói phê phán, lên án xã hội thực dân nửa phong kiến vô nhân tính.
+ Tạo tiền đề cho giá trị nhân đạo, nhân văn của tác phẩm được khơi dậy.
- Hiện thực được phản ánh trong đoạn trích:
+ Phản chiếu cuộc đời khốn khổ của những người lao động dưới đáy xã hội.
+ Phản ánh nhãn quan sắc bén của nhà văn.
+ Hiện thực ấy, một cách gián tiếp chính là tiếng nói phê phán, lên án xã hội thực dân nửa phong kiến vô nhân tính.
+ Tạo tiền đề cho giá trị nhân đạo, nhân văn của tác phẩm được khơi dậy.
II. VIẾT (6,0 điểm)
Câu 6 [706618]: (2,0 điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) cảm nhận về thân kiếp con người được khắc hoạ trong đoạn trích ở phần Đọc hiểu.
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) cảm nhận về thân kiếp con người được khắc hoạ trong đoạn trích ở phần Đọc hiểu.
Đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) cảm nhận về thân kiếp con người được khắc hoạ trong đoạn trích từ truyện ngắn Ngựa người và người ngựa (Nguyễn Công Hoan) có thể được triển khai theo hướng:
- Nguyễn Công Hoan là một trong những cây bút truyện ngắn xuất sắc của văn học hiện thực phê phán Việt Nam (1930 - 1945). Với chất giọng trào phúng sâu cay, truyện của Nguyễn Công Hoan thường châm biếm, đả kích, phê phán những thói hư tật xấu của con người và xã hội đương thời.
- Ngựa người và người ngựa là một trong những truyện ngắn mang đến người đọc dư vị chua chát cho kiếp người khốn khố. Đoạn trích đã khắc hoạ thành công thân kiếp khốn cùng của những kiếp người lao động dưới đáy xã hội qua hình ảnh của một anh phu kéo xe và một cô gái điếm:
+ Hai nhân vật được đặt trong bối cảnh khá đặc biệt: đêm cuối cùng của năm, thời khắc sắp chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Ở thời điểm này, nếu không phải vì mưu sinh hay có việc bất trắc, chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ tề tựu bên gia đình thân yêu của mình, cùng mọi người đón khoảnh khắc giao thừa. Song, anh phu xe và vị khách của anh ta - một người đàn bà có vẻ bề ngoài sang trọng nhưng thực chất chỉ là một cô gái điếm vẫn lang thang trên đường.
+ Tình huống truyện tiếp tục được phát triển khi vị khách sang trọng kia tiếp tục đề nghị anh phu xe kéo xe kéo thêm giờ nữa. Ban đầu anh phu xe hí hửng tính toán đến món tiền có được nếu chịu khó kéo xe. Hình dung về một ngày mai tươi sáng và niềm vui của vợ con,... khiến anh có thêm động lực để kéo xe băng băng. Sát thời điểm giao thừa, anh ngỏ ý xin tiền bà khách sang trọng thì mới vỡ lẽ bà ta chỉ là... gái điếm đang đi tìm khách. Thế là khốn cùng gặp khốn cùng. Người đàn bà lấy đâu ra tiền mà trả công kéo xe suốt ba tiếng vừa rồi của anh phu? Lại còn tiền vay để mua hạt dưa và thuốc lá nữa!
+ Bất đắc dĩ, con ngựa người lại phải kéo con người ngựa vậy. Hình ảnh con ngựa người và con người ngựa thật ám ảnh, nó buộc người đọc phải nhìn kiếp người như kiếp vật, nai lưng ra làm lụng mà chẳng thể sinh tồn!
- Từ thân kiếp khốn cùng của hai con người dưới đáy xã hội, Nguyễn Công Hoan đã vạch trần hiện thực đen tối, thối nát của xã hội thực dân nửa phong kiến đương thời, đồng thời cất lên tiếng nói đòi quyền sống cho những con người khốn khổ. Thời đại ấy, thật may, tiếng nói của Nguyễn Công Hoan được đồng thanh bởi nhiều nhà văn khác như Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nam Cao,...
- Nguyễn Công Hoan là một trong những cây bút truyện ngắn xuất sắc của văn học hiện thực phê phán Việt Nam (1930 - 1945). Với chất giọng trào phúng sâu cay, truyện của Nguyễn Công Hoan thường châm biếm, đả kích, phê phán những thói hư tật xấu của con người và xã hội đương thời.
- Ngựa người và người ngựa là một trong những truyện ngắn mang đến người đọc dư vị chua chát cho kiếp người khốn khố. Đoạn trích đã khắc hoạ thành công thân kiếp khốn cùng của những kiếp người lao động dưới đáy xã hội qua hình ảnh của một anh phu kéo xe và một cô gái điếm:
+ Hai nhân vật được đặt trong bối cảnh khá đặc biệt: đêm cuối cùng của năm, thời khắc sắp chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Ở thời điểm này, nếu không phải vì mưu sinh hay có việc bất trắc, chắc chắn bất cứ ai cũng sẽ tề tựu bên gia đình thân yêu của mình, cùng mọi người đón khoảnh khắc giao thừa. Song, anh phu xe và vị khách của anh ta - một người đàn bà có vẻ bề ngoài sang trọng nhưng thực chất chỉ là một cô gái điếm vẫn lang thang trên đường.
+ Tình huống truyện tiếp tục được phát triển khi vị khách sang trọng kia tiếp tục đề nghị anh phu xe kéo xe kéo thêm giờ nữa. Ban đầu anh phu xe hí hửng tính toán đến món tiền có được nếu chịu khó kéo xe. Hình dung về một ngày mai tươi sáng và niềm vui của vợ con,... khiến anh có thêm động lực để kéo xe băng băng. Sát thời điểm giao thừa, anh ngỏ ý xin tiền bà khách sang trọng thì mới vỡ lẽ bà ta chỉ là... gái điếm đang đi tìm khách. Thế là khốn cùng gặp khốn cùng. Người đàn bà lấy đâu ra tiền mà trả công kéo xe suốt ba tiếng vừa rồi của anh phu? Lại còn tiền vay để mua hạt dưa và thuốc lá nữa!
+ Bất đắc dĩ, con ngựa người lại phải kéo con người ngựa vậy. Hình ảnh con ngựa người và con người ngựa thật ám ảnh, nó buộc người đọc phải nhìn kiếp người như kiếp vật, nai lưng ra làm lụng mà chẳng thể sinh tồn!
- Từ thân kiếp khốn cùng của hai con người dưới đáy xã hội, Nguyễn Công Hoan đã vạch trần hiện thực đen tối, thối nát của xã hội thực dân nửa phong kiến đương thời, đồng thời cất lên tiếng nói đòi quyền sống cho những con người khốn khổ. Thời đại ấy, thật may, tiếng nói của Nguyễn Công Hoan được đồng thanh bởi nhiều nhà văn khác như Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng, Nam Cao,...
Câu 7 [706619]: (4,0 điểm)
Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ), trình bày suy nghĩ của anh/ chị về câu nói sau đây:
Để viết về cuộc sống, trước hết bạn phải sống với nó. (Ernest Hemingway)
Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ), trình bày suy nghĩ của anh/ chị về câu nói sau đây:
Để viết về cuộc sống, trước hết bạn phải sống với nó. (Ernest Hemingway)
Bài văn trình bày suy nghĩ về câu nói của Ernest Hemingway: Để viết về cuộc sống, trước hết bạn phải sống với nó. có thể được triển khai nhiều cách. Song cần bảo đảm các ý:
1. Mở bài (gián tiếp)
- Dẫn dắt vấn đề
- Nêu vấn đề
Ví dụ: Một cuộc sống bình lặng bên trong cánh cửa có thực sự hấp dẫn? Một cuộc sống không hề có sóng gió, bão tố có thực sự khiến chúng ta cảm nhận được ý nghĩa của sự tồn tại? Hẳn nhiên là không. Nếu cuộc đời chúng ta là một cuốn tiểu thuyết, để viết về cuộc sống, trước hết bạn phải sống với nó. (Ernest Hemingway)
2. Thân bài
- Giải thích ngắn gọn câu nói:
+ Ernest Hemingway là nhà văn xuất sắc của nước Mĩ nói riêng và nhân loại nói chung. Trong câu nói của ông, cụm từ viết về cuộc sống cần được hiểu là sáng tạo văn chương nghệ thuật, nhưng rộng hơn, có thể hiểu viết về cuộc sống là tiếp tục tiếp nối sự sống, là kiến tạo nên những điều mới mẻ, tuyệt vời cho cuộc sống này.
+ Sống với nó: sống với cuộc sống, là trải nghiệm trong cuộc đời.
Theo đó, vượt ra khỏi một lời chia sẻ thuộc lĩnh vực viết văn làm báo, câu nói của E. Hemingway cho phép chúng ta nghĩ đến một lời khuyên sâu sắc hơn về giá trị của những trải nghiệm trong cuộc đời: Những trải nghiệm trong cuộc đời sẽ giúp bạn kiến tạo cuộc sống.
- Bình luận ý nghĩa câu nói:
+ Câu nói hoàn toàn đúng đắn:
• Xét riêng ở lĩnh vực sáng tác văn chương, có thể thấy những trải nghiệm cuộc sống sẽ giúp người nghệ sĩ thấu hiểu hơn bản chất của cuộc đời, từ đó viết nên những sáng tác phản chiếu hiện thực đời sống. Thêm nữa, cuộc sống sẽ cung cấp chất liệu vô cùng phong phú cho người nghệ sĩ để các sáng tác của họ ra đời. Về điều này, chúng ta đã được kiểm chứng bởi chính đại thi hào Nguyễn Du. Những điều trông thấy suốt quãng thời gian “mười năm gió bụi” đã giúp Nguyễn Du viết nên Truyện Kiều, Văn tế thập loại chúng sinh,... như những tấm gương lớn phản chiếu đời sống con người.
• Vượt qua khỏi phạm vi của sáng tạo nghệ thuật, ta còn thấy sống với nó, lăn lộn với cuộc đời là cách tuyệt vời nhất để mỗi con người chúng ta thấu đáo bản chất thực sự của cuộc sống.
o Cuộc sống của chúng ta vốn không nhất thành bất biến, nó luôn vận động và không ngừng vận động. Sự vận động của nó thậm chí không phụ thuộc vào ý chí của mỗi chúng ta. Theo đó, vận hành cùng cuộc sống, sống với nó là cách duy nhất để mỗi chúng ta tồn tại.
o Cuộc sống với đủ các gam màu sáng tối, tươi tắn - u ám, hạnh phúc - khổ đau, hi vọng - thất vọng,... Phải sống với nó, phải trải nghiệm nó, chúng ta mới có thể thấu hiểu phần nào bản chất thực sự của nó. Nếu dửng dưng xây lưng lại với cuộc đời, chúng ta sẽ chẳng biết đến gì khác ngoài chính bản thân chúng ta hoặc một vùng bé xíu xung quanh chúng ta.
o Thêm nữa, cuộc sống muôn màu sẽ luôn mang đến chúng ta thật nhiều cơ hội trải nghiệm. Trải qua đủ mọi vui buồn, sướng khổ, thành công - thất bại trong cuộc đời, chúng ta sẽ có thật nhiều cảm xúc, cùng với đó là thật bài học, thật nhiều kinh nghiệm sống quý giá để đi tiếp hành trình sống của mình. Những xúc cảm ấy sẽ giúp ta cảm nhận trọn vẹn ý nghĩa của sự sống và những bài học ấy sẽ giúp chúng ta có thể hạnh phúc, thành công trong chặng tiếp theo của cuộc đời.
+ Để có thể viết về sự sống, viết tiếp sự sống, mỗi chúng ta hãy yêu cuộc đời này này, mở lòng với sự sống, chủ động, tự tin đón nhận nó (bất kể sự sống ấy mang đến hạnh phúc hay khổ đau, vui hay buồn, thành công hay thất bại,...). Việc sống với nó có thể không dễ dàng với nhiều người nhưng chỉ cần ta yêu thương nó, bao dung, tha thứ cho tất cả những khổ đau cuộc đời mang đến và biết học từ những bài học ta nhận được từ cuộc sống, ta sẽ có thể tự tin viết về nó, viết tiếp nó.
3. Kết bài
Rút ra bài học nhận thức và hành động
Dám dấn thân vào cuộc đời, thậm chí dám để bản thân “xây xước” trong cuộc đời, đó là cách khiến mỗi chúng ta thực sự được sống và viết tiếp sự sống trong lịch sử nhân loại.
1. Mở bài (gián tiếp)
- Dẫn dắt vấn đề
- Nêu vấn đề
Ví dụ: Một cuộc sống bình lặng bên trong cánh cửa có thực sự hấp dẫn? Một cuộc sống không hề có sóng gió, bão tố có thực sự khiến chúng ta cảm nhận được ý nghĩa của sự tồn tại? Hẳn nhiên là không. Nếu cuộc đời chúng ta là một cuốn tiểu thuyết, để viết về cuộc sống, trước hết bạn phải sống với nó. (Ernest Hemingway)
2. Thân bài
- Giải thích ngắn gọn câu nói:
+ Ernest Hemingway là nhà văn xuất sắc của nước Mĩ nói riêng và nhân loại nói chung. Trong câu nói của ông, cụm từ viết về cuộc sống cần được hiểu là sáng tạo văn chương nghệ thuật, nhưng rộng hơn, có thể hiểu viết về cuộc sống là tiếp tục tiếp nối sự sống, là kiến tạo nên những điều mới mẻ, tuyệt vời cho cuộc sống này.
+ Sống với nó: sống với cuộc sống, là trải nghiệm trong cuộc đời.
Theo đó, vượt ra khỏi một lời chia sẻ thuộc lĩnh vực viết văn làm báo, câu nói của E. Hemingway cho phép chúng ta nghĩ đến một lời khuyên sâu sắc hơn về giá trị của những trải nghiệm trong cuộc đời: Những trải nghiệm trong cuộc đời sẽ giúp bạn kiến tạo cuộc sống.
- Bình luận ý nghĩa câu nói:
+ Câu nói hoàn toàn đúng đắn:
• Xét riêng ở lĩnh vực sáng tác văn chương, có thể thấy những trải nghiệm cuộc sống sẽ giúp người nghệ sĩ thấu hiểu hơn bản chất của cuộc đời, từ đó viết nên những sáng tác phản chiếu hiện thực đời sống. Thêm nữa, cuộc sống sẽ cung cấp chất liệu vô cùng phong phú cho người nghệ sĩ để các sáng tác của họ ra đời. Về điều này, chúng ta đã được kiểm chứng bởi chính đại thi hào Nguyễn Du. Những điều trông thấy suốt quãng thời gian “mười năm gió bụi” đã giúp Nguyễn Du viết nên Truyện Kiều, Văn tế thập loại chúng sinh,... như những tấm gương lớn phản chiếu đời sống con người.
• Vượt qua khỏi phạm vi của sáng tạo nghệ thuật, ta còn thấy sống với nó, lăn lộn với cuộc đời là cách tuyệt vời nhất để mỗi con người chúng ta thấu đáo bản chất thực sự của cuộc sống.
o Cuộc sống của chúng ta vốn không nhất thành bất biến, nó luôn vận động và không ngừng vận động. Sự vận động của nó thậm chí không phụ thuộc vào ý chí của mỗi chúng ta. Theo đó, vận hành cùng cuộc sống, sống với nó là cách duy nhất để mỗi chúng ta tồn tại.
o Cuộc sống với đủ các gam màu sáng tối, tươi tắn - u ám, hạnh phúc - khổ đau, hi vọng - thất vọng,... Phải sống với nó, phải trải nghiệm nó, chúng ta mới có thể thấu hiểu phần nào bản chất thực sự của nó. Nếu dửng dưng xây lưng lại với cuộc đời, chúng ta sẽ chẳng biết đến gì khác ngoài chính bản thân chúng ta hoặc một vùng bé xíu xung quanh chúng ta.
o Thêm nữa, cuộc sống muôn màu sẽ luôn mang đến chúng ta thật nhiều cơ hội trải nghiệm. Trải qua đủ mọi vui buồn, sướng khổ, thành công - thất bại trong cuộc đời, chúng ta sẽ có thật nhiều cảm xúc, cùng với đó là thật bài học, thật nhiều kinh nghiệm sống quý giá để đi tiếp hành trình sống của mình. Những xúc cảm ấy sẽ giúp ta cảm nhận trọn vẹn ý nghĩa của sự sống và những bài học ấy sẽ giúp chúng ta có thể hạnh phúc, thành công trong chặng tiếp theo của cuộc đời.
+ Để có thể viết về sự sống, viết tiếp sự sống, mỗi chúng ta hãy yêu cuộc đời này này, mở lòng với sự sống, chủ động, tự tin đón nhận nó (bất kể sự sống ấy mang đến hạnh phúc hay khổ đau, vui hay buồn, thành công hay thất bại,...). Việc sống với nó có thể không dễ dàng với nhiều người nhưng chỉ cần ta yêu thương nó, bao dung, tha thứ cho tất cả những khổ đau cuộc đời mang đến và biết học từ những bài học ta nhận được từ cuộc sống, ta sẽ có thể tự tin viết về nó, viết tiếp nó.
3. Kết bài
Rút ra bài học nhận thức và hành động
Dám dấn thân vào cuộc đời, thậm chí dám để bản thân “xây xước” trong cuộc đời, đó là cách khiến mỗi chúng ta thực sự được sống và viết tiếp sự sống trong lịch sử nhân loại.