BÀI ĐỌC 2: Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi từ 11 đến 20
Hai đứa trẻ
[1] [...] Trời đã bắt đầu đêm, một đêm mùa hạ êm như nhung và thoảng qua gió mát. Đường phố và các ngõ con dần dần chưa đầy bóng tối. Các nhà đã đóng cửa im ỉm, trừ một vài cửa hàng còn thức, nhưng cửa chỉ để hé ra một khe ánh sáng. Trẻ con tụ họp nhau ở thềm hè, tiếng cười nói vui vẻ, khiến An thèm muốn nhập bọn với chúng để nô đùa, đưa mắt theo dõi những người về muộn, từ từ đi trong đêm.
Vòm trời hàng ngàn ngôi sao ganh nhau lấp lánh, lẫn với vệt sáng của những con đom đóm bay là là trên mặt đất hay len vào những cành cây. An và Liên lặng ngước mắt lên nhìn các vì sao để tìm sông Ngân Hà và con vịt theo sau ông Thần Nông. Vũ trụ thăm thẳm bao la đối với tâm hồn hai đứa trẻ như đầy bí mật và xa lạ và làm mỏi trí nghĩ, nên chỉ một lát hai chị em lại cúi nhìn về mặt đất, về quầng sáng thân mặt xung quanh ngọn đèn lay động trên chống hàng của chị Tí. Về phía huyện, một chấm lửa khác nhỏ và vàng lơ lửng đi trong đêm tối, mất đi, rồi lại hiện ra...
[2] An trỏ tay bảo chị:
– Kìa, hàng phở của bác Siêu đến kia rồi.
Tiếng đòn gánh kĩu kịt nghe rõ rệt, khối theo gió tạt lại chỗ hai chị em. Bác Siêu đã tới gần, đặt gánh phở xuống đường. Bác cúi xuống nhóm lại lửa, thổi vào cái ống nứa con. Bóng bác mênh mông ngả xuống đất một vùng và kéo dài đến tận hàng rào hai bên ngõ. An và Liên ngửi thấy mùi phở thơm, nhưng ở cái huyện nhỏ này, quà bác Siêu là một thứ quà xa xỉ, nhiều tiền, hai chị em không bao giờ mua được. Liên nhớ lại khi ở Hà Nội chị được hưởng những thức quà ngon, lạ - bấy giờ mẹ Liên nhiều tiền, được đi chơi Bờ Hồ" uống những cốc nước lạnh xanh đỏ. Ngoài ra, kỉ niệm còn nhớ lại không rõ rệt gì, chỉ là một vùng sáng rực và lấp lánh. Hà Nội nhiều đèn quá, từ khi nhà Liên dọn về đây, từ khi có cái cửa hàng này, đêm nào Liên và em cũng phải ngồi trên chiếc chõng tre dưới gốc cây bàng với cái tối của quang cảnh phố chung quanh. Đêm tối đối với Liên quen lắm, chị không sợ nó nữa. Tối hết cả, con đường thăm thẳm ra sông, con đường qua chợ về nhà, các ngõ vào làng lại càng sẫm đen hơn nữa.
[3] Giờ chỉ còn ngọn đèn con của chị Tí và cả cái bếp lửa của bác Siêu, chiếu sáng một vùng đất cát, trong cửa hàng, ngọn đèn của Liên, ngọn đèn vặn nhỏ; thưa thớt từng hột sáng lọt qua phên nứa. Tất cả phố xá trong huyện bây giờ đều thu nhỏ lại, nơi hàng nước của chị Tí. Thêm được một gia đình bác xẩm… ngồi trên mạnh chiếu, cái thau sắt trắng để trước mặt, nhưng bác chưa hát vì chưa có khách nghe.
[4] Chị Tí phe phẩy cành chuối khô đuổi ruồi bò trên mấy thức hàng, chậm rãi nói:
– Giờ muộn thế này mà họ chưa ra nhỉ? Chị muốn nói mấy chủ lính trong huyện, mấy người nhà của cụ thừa, cụ lục là những khách hàng quen của chị. Bác Siêu đáp vẩn vơ:
– Hôm nay trong ông giáo cũng có tổ tôm. Dễ họ không phải đi gọi đâu.
[5] Vợ chồng bác xẩm góp chuyện bằng mấy tiếng đàn bầu bật trong yên lặng. Thằng con bò ra đất, ngoài manh chiếu, nghịch nhặt những rác bẩn vùi trong cát bên đường. Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ.
[6] An và Liên đã buồn ngủ ríu cả mắt. Tuy vậy hai chị em vẫn gượng để thức khuya chút nữa, trước khi vào hàng đóng cửa đi ngủ. Mẹ vẫn dặn phải thức đến khi tàu xuống – đường sắt đi ngang qua ngay trước mặt phố — để bán hàng, may ra còn có một vài người mua. Nhưng cũng như mọi đêm, Liên không trông mong còn ai đến mua nữa. Với lại, đêm họ chỉ mua cho bao diêm hay gói thuốc là cùng. Liên và em cố thức là vì cớ khác, vì muốn được nhìn chuyến tàu, đó là sự hoạt động cuối cùng của đêm khuya.
[7] An đã nằm xuống gối đầu lên đùi chị, mi mắt sắp sửa rơi xuống còn dặn với:
– Tàu đến chị đánh thức em dậy nhé.
– Ừ, em cứ ngủ đi.
Liên khẽ quạt cho An, vuốt lại mái tóc tơ. Đầu em bé nặng dần trên người Liên, chị ngồi yên không động đậy. Qua kế lá của cành bàng, ngàn sao vẫn lấp lánh; một con đom đóm bám vào dưới mặt lá, vùng sáng nhỏ xanh nhấp nháy rồi hoa bàng rụng xuống vai Liên khe khẽ, thỉnh thoảng từng loạt một. Tâm hồn hiện yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ không hiểu.
[8] [...Sau khi chuyến tàu đi qua]
– Tàu hôm nay không đông nhỉ, chị nhỉ.
Liên cầm tay em không đáp. Chuyến tàu đêm nay không đông như mọi khi, thưa vắng người và hình khư kém sáng hơn. Nhưng họ ở Hà Nội về! Liên lặng theo mơ tưởng. Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực vui vẻ và huyên náo. Con tàu như đã đem một chút thế giới khác đi qua. Một thế giới khác hẳn đối với Liên, khác hẳn cái vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của bác Siêu. Đêm tối vẫn bao bọc chung quanh, đêm của đất quê, và ngoài kia, đồng ruộng mênh mang và yên lặng.
(Thạch Lam, in trong Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, Hà Nội, 1988)
Câu 1 [576552]: Dòng nào dưới đây nêu đúng bối cảnh của câu chuyện trên?
A, Phố huyện nghèo, từ chiều tối đến đêm khuya.
B, Vòm trời đầy sao sáng, cuối buổi chiều mùa hạ.
C, Cửa hàng của Liên vào lúc đêm khuya đợi tàu.
D, Sân ga nơi bác Siêu, chị Tí bán hàng lúc nửa đêm.
Đáp án: C
Câu 2 [576553]: Ở đoạn [1], “chấm lửa khác nhỏ và vàng lơ lửng đi trong đêm tối, mất đi, rồi lại hiện ra…” ý chỉ:
A, Các vì sao phía trên phố huyện.
B, Gánh hàng phở của Bác Siêu.
C, Ánh đèn của phố huyện.
D, Những con đom đóm bay là là.
Đáp án: B
Câu 3 [576554]: Câu văn nào dưới đây là lời nhân vật?
A, Bác Siêu đã tới gần, đặt gánh phở xuống đường.
B, Đêm tối đối với Liên quen lắm, chi không sợ nó nữa.
C, Kìa, hàng phở của bác Siêu đến kia rồi.
D, Mẹ vẫn dặn phải thức đến khi tàu xuống.
Đáp án: C
Câu 4 [576555]: Dòng nào nêu đúng nội dung chính của đoạn trích?
A, Kể lại cảnh phố huyện về đêm và hai chị em cố thức đợi đoàn tàu.
B, Nhớ lại cảnh phố huyện về đêm với cuộc sống buồn bã tại một sân ga.
C, Giới thiệu cảnh ban đêm tại một sân ga của một phố huyện nghèo.
D, Nêu lên những cảm nhận về bầu trời và mặt đất vào một đêm mùa hạ.
Đáp án: A
Câu 5 [576556]: Vì sao món phở của bác Siêu lại gợi cho Liên nhớ về những thức quà khi ở Hà Nội?
A, Vì món phở của bác là một món ăn cũng có ở Hà Nội.
B, Vì món phở của bác ở phố huyện là món ăn xa xỉ, nhiều tiền giống những món quà ngon, lạ ở Hà Nội ngày xưa.
C, Vì đây là thức quà ngon, lạ với hai chị em.
D, Vì món phở của bác thơm gợi cho hai chị em nhiều kỉ niệm.
Đáp án: B
Câu 6 [576557]: Vì sao Liên không sợ bóng tối của quang cảnh thành phố chung quanh cửa hàng của em nữa?
A, Vì có em An ở bên cạnh giúp cho Liên bớt buồn và sợ.
B, Vì có những người dân khác ở cạnh.
C, Vì ngày nào cũng phải ngồi bán hàng nên em đã quen với nó.
D, Không có thông tin.
Đáp án: C
Câu 7 [576558]: Câu văn “Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của họ” cho ta thấy điều gì? (Chọn nhiều hơn 1 đáp án đúng)
A, Cuộc sống của những con người nơi phố huyện vô cùng buồn chán và quẩn quanh.
B, Cuộc sống của những con người nơi phố huyện đầy thư thả.
C, Cuộc sống của những con người nơi phố huyện thiếu ánh sáng.
D, Sự cảm thông của tác giả với những người nông dân nghèo.
Chọn A, D.
Câu 8 [576559]: Vì sao An và Liên cố gắng thức mặc dù buồn ngủ?
A, Để chờ mẹ về.
B, Chờ có người mua cho hộp diêm hay gói thuốc.
C, Chờ chuyến tàu cuối cùng trong đêm.
D, Để chờ nghe bác xẩm hát.
Đáp án: C
Câu 9 [576560]: Sự việc hai chị em Liên cố thức chỉ vì “muốn được nhìn chuyến tàu, đó là sự hoạt động của đêm khuya” có ý nghĩa gì?
A, Hai chị em trông ngóng chuyến tàu bởi chuyến tàu sẽ mang đến những con người từ nơi khác tới phố huyện nghèo.
B, Hai chị em trông ngóng chuyến tàu bởi đây là chuyến tàu cuối cùng trong ngày.
C, Hai chị em trông ngóng chuyến tàu bởi chuyến tàu mang theo những thức quà từ Hà Nội đến.
D, Hai chị em trông ngóng chuyến tàu bởi chuyến tàu là sự vận động trong đêm, mang đến niềm hi vọng cho chị em Liên.
Đáp án: D
Câu 10 [576561]: Câu văn “Đêm tối vẫn bao bọc chung quanh, đêm của đất quê, và ngoài kia, đồng ruộng mênh mang và yên lặng.” chứng tỏ cuộc sống hiện tại của hai chị em Liên là cuộc sống buồn bã và tẻ nhạt.
Đúng hay sai?
A. Đúng
B. Sai
Đúng hay sai?
A. Đúng
B. Sai
Chọn A. Đúng